Về xã nghèo Đak Tơ Pang

27/10/2010 07:25 AM


Nghèo khó vẫn đeo bám vùng đất vốn là căn cứ cách mạng: Xã Đak Tơ Pang (Kông Chro, Gia Lai). Chẳng phải người dân không cần cù, chịu khó; cũng không phải Nhà nước không quan tâm đầu tư, nhưng…

Nghèo khó vẫn đeo bám vùng đất vốn là căn cứ cách mạng: Xã Đak Tơ Pang (Kông Chro, Gia Lai). Chẳng phải người dân không cần cù, chịu khó; cũng không phải Nhà nước không quan tâm đầu tư, nhưng…
 
 
Đường vào xã Đak Tơ Pang mùa mưa đầy những sống trâu, ổ gà, phải vượt qua vài khúc ngầm. Và ngay đoạn ngầm đầu tiên, cả đoàn chúng tôi chúi đầu về trước vì bác tài phanh gấp. Số là một thanh niên người Bahnar chở bao bắp nặng dễ đến 50 kg đi từ xã, đến khúc này thì bị ngã. Xe gãy cổ, lật ngang đường. Ánh mắt bất lực, mỏi mệt của chàng thanh niên hết nhìn hơn phân nửa số bắp bung ra, lăn lỏng chỏng gần khe nước đến nhìn cổ xe gãy ngật ngưỡng bên vệ đường. Mồ hôi rịn lấm tấm trên gương mặt cháy nắng của khổ chủ.
 
 
Ở hai ngầm tiếp theo và nhiều khúc cua, hay đoạn lên, xuống dốc, đều có những cụm cây bắp con hoặc mới nhú mọc ngay vệ đường. Hẳn đã có nhiều người chở bắp từ xã ra huyện bị ngã như chàng trai nọ.
 
 
Mưu sinh trong khốn khó
 
 
Giữa trưa, làng Boòng vắng teo. Chỉ nghe âm thanh của tiếng suối H’Way róc rách xen lẫn tiếng trẻ con ê a đánh vần từ một lớp mẫu giáo gần đấy. Một vài người già trong làng lặng lẽ ngồi tựa bậu cửa, gốc cây. Trong kháng chiến, làng Boòng là căn cứ cách mạng. Sau giải phóng, mặc dù được Nhà nước quan tâm đầu tư nhưng cái đói, cái nghèo vẫn đeo đẳng dân làng. Trưởng thôn Đinh Phíp cho hay: “Làng có hộ nghèo được cấp bò theo Chương trình 135. Bò giống cấp cho xã con nào cũng đẹp, béo tròn. Nhưng đem về vài hôm là lăn ra ốm, chết. Vùng này chỉ toàn đá với sỏi, cây cỏ mới nhú đã cằn cỗi. Mà giống bò lai này kén thức ăn quá…”.
 
 
Đống bắp vừa thu hoạch của gia đình Đinh Phíp không hứa hẹn về sự no đủ. Ảnh: Hoàng Ngọc
Đống bắp vừa thu hoạch của gia đình Đinh Phíp không hứa hẹn về sự no đủ. Ảnh: Hoàng Ngọc
Đak Tơ Pang được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang năm 1998 vì có nhiều đóng góp cho cách mạng. Với vị thế đắc địa, nằm sâu trong núi, dựa lưng vào rừng núi vững chãi, trước mặt là dòng H’Way hiền hòa bao bọc nhưng cũng đầy đe dọa với bên ngoài. Nơi đây trở thành khu căn cứ cách mạng an toàn suốt chiều dài hai cuộc kháng chiến, nhất là trong kháng chiến chống Mỹ.
 
 
Sau 35 năm giải phóng, địa thế này lại gây không ít khó khăn trong làm ăn, sinh sống của người dân. Nhà nước tạo điều kiện, quan tâm bằng nhiều chương trình thiết thực như: Cấp bò giống, các giống cây trồng mới; chuyển giao khoa học kỹ thuật đến tận từng làng nhưng vẫn chưa phát huy hiệu quả nhiều. Theo nhiều người dân trong xã, vùng đất cằn cỗi này chỉ hợp với lúa rẫy và bắp. Đi từ đầu đến cuối xã cũng chỉ thấy từng vạt bắp, tịnh không có cây trồng nào khác. Đất đai bạc màu khiến người dân dẫu cần cù, làm lụng không dám nghỉ cũng không thoát khỏi cái nghèo. Đây là xã duy nhất trong tỉnh có số hộ nghèo tuyệt đối, 100%.
 
 
Nhà Chương trình 134, 167, nhà nhân ái ngày càng nhiều thay thế cho những ngôi nhà sàn “tường xiêu vách đổ” trên vùng đất này. Đó là minh chứng cho sự quan tâm của tỉnh, Trung ương với những vùng căn cứ cách mạng. Anh Đinh Văn Đêm- làng Kráp là một trong 5 thanh niên được Báo Thanh Niên tài trợ thông qua Hội Liên hiệp Thanh niên tỉnh xây tặng một nhà nhân ái trị giá 30 triệu đồng. Trong ngôi nhà mới xây- cũng là ước mơ ấp ủ từ bao nhiêu năm nay- anh rất phấn chấn. Song, cũng như bao thanh niên khác, điều khiến anh trăn trở khôn nguôi là nghèo đói dai dẳng bao đời nay. Anh day dứt: “Là thế hệ trẻ nhưng chúng tôi chưa giúp được nhiều cho xã để thoát khỏi đói nghèo. Chúng tôi cần có những chương trình đầu tư phù hợp hơn với tình hình địa phương, phát huy được hiệu quả mới có thể tính đến thoát nghèo bền vững”.
 
 
Chị Đinh Thị Thắm- Bí thư Huyện đoàn đề nghị: “Thanh niên là lực lượng tiên phong trong xóa đói giảm nghèo. Họ cần nhiều hơn nữa về vốn, giống, kiến thức canh tác… để phát huy sức trẻ”.
 
 
Đứa con nuôi của Đinh Phíp
 
 
Từng đi bộ đội, có thời gian làm việc ở huyện nên Đinh Phíp tích lũy được chút  kinh nghiệm làm ăn. Nhưng nhà ông cũng như hàng trăm ngôi nhà trong xã, không một vật dụng giá trị. Chỉ có vài ghè rượu xếp nơi góc nhà, dùng mỗi khi có việc. Đang giữa mùa bắp nên nhà ông cũng được vài bao để dành. Ông chỉ vào đống bắp, bảo đó là nguồn sống cho cả gia đình 7 miệng ăn. Ông cho biết: “Ngoài 5 sào bắp, tôi còn 1 ha lúa rẫy. Khéo sắp xếp lắm mới đủ ăn. Nhưng thường thì năm nào cũng đói. Chúng tôi còn nuôi 2 con bò. Nhưng ở mảnh đất cằn cỗi này làm gì cũng khó khăn lắm. Rẫy phải đi thật xa, qua con suối H’Way trước mặt, qua ngọn núi sau làng mới có đất tốt làm rẫy”.
 
 
Nghèo đói, lam lũ là thế nhưng cách đây 7 năm, vợ chồng Đinh Phíp từng dũng cảm làm một việc mà nhiều người trong làng vẫn chưa quên. Bà Đinh Thị Gô- vợ Đinh Phíp kể: “Năm 2003, một phụ nữ đẻ non một đứa bé gái, sau đó bị băng huyết và chết. Đứa bé nhỏ như cổ tay người lớn, đỏ hỏn. Người nhà chắc đứa bé không sống nổi nên tính chôn theo mẹ. Hay tin, tôi vội vàng chạy đi tìm Phíp, bảo phải xin nó về nuôi”. Ngay sáng hôm người mẹ mất, buổi chiều đứa bé đã trở thành thành viên của gia đình chị. Họ đặt tên con là Xưa.
 
 
Bên trong vẻ thanh bình, hiền hòa của vùng đất này là cuộc chiến chống đói nghèo…

Theo Báo Gia Lai